Vũ Hữu Định (1942-1981), tên thật Lê Quang Trung, là một nhà thơ người Việt Nam. Tên tuổi của ông gắn liền với bài thơ Còn chút gì để nhớ, được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành ca khúc cùng tên.
Tiểu sử
Lê Quang Trung sinh
năm 1942 tại Thừa Thiên Huế trong 1 gia đình nghèo. Ông từng sống qua nhiều nơi
ở Tây Nguyên, Sài Gòn, lập gia đình và định cư ở Đà Nẵng. Ông làm thơ đăng báo
từ khoảng thập niên 1960, với bút danh Hàn Phong Lệ, về sau đổi thành Vũ Hữu Định.
Tên Vũ Hữu Định bắt đầu phổ biến từ khi bài thơ Còn chút gì để nhớ của ông được
Phạm Duy đem phổ thành nhạc vào năm 1970.
Vũ Hữu Định vào đời sớm,
lập gia đình sớm và nghèo khó trong suốt quãng đời ngắn ngủi của mình. Ngoài
làm thơ, ông từng làm cán bộ xây dựng nông thôn ở Đà Nẵng. Ông từng trốn quân dịch
nhưng rồi bị bắt lại.
Sau khi chiến tranh
Việt Nam kết thúc, ông ở lại Việt Nam và bị đưa đi học tập cải tạo 1 tháng.
Ông được biết đến là
một người mê rượu, tuy nghèo khó nhưng có máu giang hồ, tính tình phóng khoáng.
Ngày 3 tháng 4 năm 1981, sau 1 chầu nhậu với bạn bè, ông bị té cầu thang (có
thông tin cho rằng bị té lầu) và qua đời, hưởng thọ 40 tuổi.
Một cuộc đời ngắn ngủi,
dằng dặc những chia ly
Cuộc đời Vũ Hữu Định
ngắn ngủi, lắm gian nan, nhiều mộng ước không thành. Một đời người luôn lo toan
cơm áo, sống chân thật và trách nhiệm với vợ con và bạn bè. Những khao khát
vươn lên song cái nghèo, cái khổ cứ đè nặng, vì thế, dễ hiểu vì sao Vũ Hữu Định
tìm đến với chén rượu. Và, cũng chính chén rượu, làm nên những bài thơ hay của
thi sĩ này. Đời Vũ Hữu Định là “những ngày trú quán”, “cõng mộng lang thang”,
rày đây mai đó, vô định. Thơ để lại cho đời không nhiều, song, nhiều người yêu
thích, tìm đọc. Vũ Hữu Định có phần giống Tản Đà, đó là “quê hương thời có, cửa
nhà thì không”, “bạn bè sum họp, vợ chồng biệt ly” (Thú ăn chơi). Bao năm, với
Vũ Hữu Định:
- Ta đi, có những
ngày khô héo
chẳng nhớ quê xa, chẳng
muốn về
mẹ, chị, đàn em như
bóng khói
nương với đời ta quay
quát trong mê
(Chẳng hay)
- Trưa ngủ đậu, chiều
đi, đêm đợi
Mai lang thang, mốt
biết về đâu?
Ngày với tháng cứ đùn
như mối
Tháng với ngày qua
như một bãi mù
(Những ngày long
đong)
- Gần Tết, bỗng dừng
sầu níu rượu
Anh em không hẹn gặp
nhau hoài
Xa lắc thời em khoe
áo mới
Tết này em chú đã hai
mươi
Em ta: Mới đó hai
mươi tuổi
Đời mọc râu mọc tóc
ngang tàn
Ta ba mươi vẫn một đầu
tóc bạc
Vẫn một đời cõng mộng
lang thang
(Bữa rượu cuối năm)
- Sáng nay quê người
lạnh
Gió nổi thốc trong
lòng
Ngậm ngùi bao nhiêu
rượu
Cũng không quên mùa
đông
(Cảm ân người vợ khổ)
Không thể tách thơ ra
khỏi con người nghệ sĩ Vũ Hữu Định. Thơ Vũ Hữu Định như bản lý lịch sơ lược về
đời mình. Các chặng đường đời, đường thơ, những nỗi đau, niềm vui với bạn bè,
gia đình, quê hương, đều chiếu rọi qua thơ. Có thể nhìn ra, cuộc đời hắt bóng
trên nhiều trang viết của Vũ Hữu Định. Nhiều hình ảnh như cửa ngõ, mở ra một Vũ
Hữu Định ngay thật với chính mình. Chiến tranh. Biến động. Xê dịch. Dấu vết gập
ghềnh, không bình an giữa thơ ca và cuộc đời, giữa thực tế cay xè và mộng mơ
sáng tạo, giữa sống và viết, giữa muốn giữ yên ắng cho tâm hồn và ba động dữ dội
của thời cuộc... làm cho thơ Vũ Hữu Định có những thăng hoa bất tuyệt. Đặc điểm
này tạo nên thế giới nghệ thuật độc đáo, riêng một cõi nơi Vũ Hữu Định. Còn
chút gì để nhớ, Sáo đã sang sông, Khúc hát người lỡ vận, Những ngày long đong, Ở
một nơi nào để nhớ một nơi, Chẳng hay, Cảm ân người vợ khổ, Cũng có khi nào...
là những bài thơ như thế.
Khúc hát người lỡ vận,
bài thơ có 7 khổ, với 9 lần nói về các cung đàn lỗi nhịp của một người lỡ vận,
cuộc đời dang dở những khúc hát buồn, khúc hát cay, khúc hát chua:
Khúc hát buồn như một
khúc sông con
khúc hát cay như những
lần uống rượu
khúc hát chua như một
đĩa củ mòn
khúc hát đời cha nay
tới đời con
khúc hát đời mẹ già tần
tảo héo hon
khúc hát phần cơm ba
phần sắn
khúc hát mai chiều nhịn
nuôi con
đừng để con nghe những
lời gian khổ
khúc hát hai ta đã
hát một đời
ta đã hát khúc hát đời
lỡ vận
hát âm u trong đêm tối
một mình
Khúc hát người lỡ vận
một trong những bài thơ hay, cảm động nhất của Vũ Hữu Định. Bài thơ chứa chan
tình yêu thương đối với mẹ cha, gia đình, đặc biệt đối với người vợ hiền thảo,
lẳng lặng thương chồng, nuôi con. Bài thơ như chiếc đĩa hát cũ mềm, hát đi hát
lại bao cảnh khổ. Trong thơ ca Việt, có một Tú Xương tả cảnh nghèo, đàn con
nheo nhóc, cảnh vợ “quanh năm buôn bán ở mom sông/ nuôi đủ năm con với một chồng”
và hôm nay có thêm một Vũ Hữu Định cũng hát về cuộc đời nghèo khó của mình. Bốn
dòng thơ cuối cùng, nghe tê tái, xót xa và ngậm ngùi:
ta đã hát khúc hát đời
lỡ vận
hát âm u trong đêm tối
một mình
nghe vợ trở trăn,
lòng đau đứt ruột
thương em đời vội lỡ
một thời xanh
Cảm ân người vợ khổ
(Tạp chí Bách khoa, Giai phẩm Xuân Quý Sửu,
1-1973), viết vào
tháng 12 năm 1972, bài thơ chân tình, thêm một lần nữa cho thấy tấm lòng của Vũ
Hữu Định đối với vợ con: Lần nào em sinh nở/ Ta cũng phải vắng nhà/ Tháng này
em sinh nở/ Ta lại trên đường xa/ Đời bắt ta lận đận/ Sao lại níu em theo/ Bảy
năm tình chồng vợ/ Bảy năm em hẩm hiu/ Ta như mây trôi dạt/ Lắng gió mây cũng dừng/
Trời làm cơn mưa lũ/ Lạnh đời em bao dung/ Mùa đông nơi quê xa/ Em một mình
thui thủi/ Cơn đau sinh quằn quại/ Em biết than cùng ai/ Lần nào em sinh nở/ Ta
cũng phải vắng nhà/ Đứa đầu lòng, tù tội/ Đứa thứ hai, đi xa/ Cảm ơn người vợ
khổ/ Chiều nay ta khóc thầm/ Uống những giọt rượu đắng/ Ngày xa quê long
đong...
Bài thơ Còn chút gì để
nhớ
Thường đi kèm với tên
tuổi của Vũ Hữu Định, là bài thơ Còn chút gì để nhớ. Tác phẩm gồm 4 khổ, mỗi khổ
4 câu, mỗi câu từ 7-8 chữ, mang theo những hình ảnh nhẹ nhàng, tế nhị của phố
núi Pleiku, từ cảnh vật:
phố núi cao, phố núi
đầy sương
phố núi cây xanh trời
thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên
đi xuống
may mà có em đời còn
dễ thương
Tới con người:
em Pleiku má đỏ môi hồng
ở đây buổi chiều
quanh năm mùa đông
nên mắt em ướt và tóc
em ướt
nên em hiền như mây
chiều trong
Bài này được viết năm
1970, khi nhà thơ sang thăm 1 người bạn gái ở Pleiku. Cùng năm này, bài thơ được
đăng báo Khởi Hành của Viên Linh và được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành ca
khúc, rồi trở nên phổ biến với giọng hát Thái Thanh. Ca khúc được phổ theo nhịp
3/4, điệu Boston, lời thơ vẫn giữ nguyên với khổ thơ cuối được nâng lên thành
cao trào.






0 nhận xét:
Đăng nhận xét