Tên thật Nguyễn Đình Tư. Sinh năm 1937 tại Phước Yên, Quảng Điền, Thừa Thiên, Huế. Năm mười tuổi theo gia đình vào Phan Thiết và sống luôn ở đó.
Tác phẩm đã in:
-Tiếng Thơ Miền Trung ( 1959) in chung thơ ở Huế.
-Tình Thầm Lặng ( 1995) in chung thơ, Bình Thuận.
- Biển Của Một Thời ( 1999) in chung thơ.TP/Hồ Chí Minh.
- Lời ca Cỏ Non( 2001) Thơ.nxb/ Trẻ. Tp.HCM
- Lẹo Đẽo Một Phương Quỳ. 2002.Thơ.nxb/Thư Ấn Quán. Hoa Kỳ.
-Dáng Mẹ Trăm Chiều. (2003)Văn.nxb/Thanh niên.
-Trường Ca Má Thương Yêu ( 2005).Hội Văn Học Nghệ Thuật Bình Thuận.
- Thơ Từ Thế Mộng( 2007)nxb/Văn Nghệ.tp/HCM
(tác phẩm được phát hành gần hai tháng trước ngày anh mất)
Anh mất vào ngày 13-5- 2007 tại Phan Thiết.
Ðọc thơ Từ Thế Mộng
Lãm Thúy
( Lẽo Ðẽo Một Phương Qùy )
Hình như giữa năm 2003. Trần Hoài Thư có tặng Lãm Thúy tập thơ “Lẽo đẽo một phương quỳ”. Cái tên nghe ngồ ngộ, còn Từ Thế Mộng _ Tác giả _ thì vẫn còn xa lạ với Lãm Thúy. Dù trước 75, Lãm Thúy rất mê thơ và cũng biết được một số bài thơ tiêu biểu của các tác giả quen thuộc.
Tập thơ mỏng đọc hơn nửa đêm đã hết, nhưng dư âm của nó thì để lại lâu dài.
Thơ Từ Thế Mộng hay, nói vậy hình như còn chưa đủ. Nó còn bao gồm cả sự duyên dáng, dí dỏm, chân thực và rất dễ cãm nhất là thơ lục bát của ông thật mượt mà.
“Còn gì lại giữa mông mênh
Có cô em đứng làm thinh mỉm cười!”
(Buổi trưa rượu ngà ngà tắm biển Ninh Chữ)
Cũng trong bài này, tác giả đã bộc lộ ra bản chất của mình:
“Đất trời cũng nhẹ như ta
Cũng phiêu lãng tắm, cũng tà tà bay”
Cái không gian trong thơTừ Thế Mộng là biển và dĩ nhiên, hầu hết những hình bóng Mỹ nhân đều mặc aó tắm:
“ Anh đứng trên bờ
Chờ em đến thiên thu
Còn hắt bóng
Em thanh thản đi lên
Thân thể mịn căng trong chiếc aó tắm màu xám
Với bàn tay nâng ướt tóc
Nghẹn ngào
Anh thấy mắt em nâu!
(Chờ em đến thiên thu)
Dời mắt khỏi thân thể “ mịn căng” ấy để còn có thể thấy mắt em nâu. Tác giả “nghẹn ngào” là phải. Cách diễn tả thật đạt! Sự ngưỡng mộ tình yêu thương, lòng ham muốn khát khao, tất cả họp lại làm thành nỗi nghẹn ngào một trạng thái xúc động tột cùng gần như đau đớn.
Tả về cô gái nhỏ cao nguyên, ngây thơ như con nai rừng, Từ Thế Mộng viết:
“Đôi vú nâng nâng trên ngực em trần
Là gái lạ của trời cao nguyên đó
Ánh mắt hoang vu, nụ cười trẻ nhỏ
Thịt da nàng in nắng mới tinh khôi.”
(Nai rừng)
Cái đẹp của thân thể phụ nữ, nhất là những gái tơ nõn nà, được nhà thơ miêu tả vô cùng hấp dẫn, gợi cảm, mời mọc:
“Thân thể em căng ra như những sợi dây dàn
Căng ra
Và sắp nở
Những đóa hoa trên aó tắm xanh em.
Không còn xanh
Mà như lửa
Anh tan thành giọt nhỏ
Ríu hương em
Mà nổi điệu đàn lên
Điệu đàn em
Ôi trời ơi
Muốn rụng ra ngoài tim”
( Cây đàn muôn điệu )
Thơ Từ Thế Mộng như thế đó . Cái hừng hực như lửa của lòng đam mê, của sự khát khao, của ý chiếm đoạt. Tất cả bộc lộ hồn nhiên, không che giấu.
Thơ anh có những câu thắp bừng bừng lửa dục, nhưng là thứ lửa dục đáng yêu, sự ham muốn chiếm ngự, thống lĩnh cái đẹp, thứ lửa nồng nàn của một trái tim say đắm. Đọc thơ anh như vậy, rồi nghĩ đến sự tàn phá của thời gian, sự lụi tàn của đời sống, những thứ đáng buồn ấy đã mang anh ra khỏi cuộc đời. Nghe sao thật ngậm ngùi.
Tình yêu trong thơ Từ Thế Mộng thiết tha vô cùng. Chính sự mẫn cảm với cái đẹp làm thơ anh thêm duyên dáng, dễ thương. Anh không chối bỏ cái «mê gái» của mình khi chiêm ngưỡng những dung nhan mỹ nữ :
Áo trắng ngây thơ đôi vú nhỏ
Áo xanh mơn mởn bờ mông non
Áo hồng chúm chím môi vừa nụ
Ôi gái tơ nào hoa chẳng thơm !
(Gái tơ trang 78 )
Trong bài thơ « Biển màu » , cái đẹp lồ lộ, khêu gợi :
Chập chùng hoá những bờ vai
Hoá ra em trắng từ hai bán cầu.
Chưa hết đâu, trong bài thơ ngắn « Biển hừng », nỗi rạo rực đắm say còn bộc lộ rõ ràng hơn :
Em nhỏ nhẻ đi lên
Biển còn xanh ướt tóc
Sao áo tắm hoa em
Lại hừng như lửa bốc ?
Cái cách đão ngữ tự nhiên trong thơ Từ Thế Mộng làm tăng thêm sức gợi cảm, thi vị của thơ : « Áo tắm hoa »
« Lửa bốc » « áo xanh em »
Cũng trong chiều hướng thưởng thức cái đẹp thiên nhiên của gái tơ ta thấy :
Tà Dôn
Có gái ngủ ngày
Ngực non tơ
Nhú
Xanh đầy áo hoa.
( Quê nhà lẩn thẩn trang 65 )
Nỗi nhớ quê nhà của thi nhân cũng đặc biệt hơn thiên hạ. Hình ảnh « ngực non tơ _ nhú » thật xiết bao gợi cảm, đi cùng màu sắc « xanh đầy áo hoa » thì thật tuyệt !
Đọc thơ Từ Thế Mộng, thấy quả là nhan sắc được tôn vinh. Từ đó chúng ta tự hỏi phải chăng những phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp cũng cần có những đàn ông « mê gái» để chiêm ngưỡng sắc hương của mình ? Và hẵn là hãnh diện biết bao cho những mỹ nhân nào đã từng là đề tài, là niềm thi hứng cho những thi nhân viết lên những dòng thơ tuyệt diệu, những trang thơ mượt mà , thắm đượm để lại cho đời
0 nhận xét:
Đăng nhận xét